[Tiên Hiệp] Hồng Trần – Chương 13

Chương 13: Tôn thượng?

4b954a4fgy1fdnetx0z9bj20p00go0xd

Trong lúc Tiêu Lạc Vân bắt đầu tiếp nhận truyền thừa ở trận thứ bảy, các thí luyện giả khác cũng lần lượt bị không gian truyền thừa đẩy ra ngoài.

“Chuyện gì xảy ra vậy?”

“Má nó, ta đang ở trận thứ năm mà? Còn chút xíu nữa là giải trận rồi!”

Nam Vực xôn xao, hoàn toàn không ngờ lại xảy ra tình huống này. Đùa gì vậy, mục đích tồn tại của không gian truyền thừa chính là vì tìm kiếm người kế thừa, hiện tại người kế thừa đã có, tự nhiên sẽ không cần những thí luyện giả kia nữa.

Trưởng lão các thế lực lớn trầm mặt, sắc mặt khó coi nhìn nhau. Đối với Thiên Cơ Tông oán hận tự nhiên tăng thêm một bậc. Bọn họ không cho rằng đệ tử Thiên Cơ Tông có thiên phú hơn đệ tử của mình, ngũ tông tam tộc Nam Vực trước nay thiên phú xuất sắc nhất chưa bao giờ nằm ở Thiên Cơ Tông. Nhất định mấy lão thần côn ở Thiên Cơ Tông giở trò đoán trước tiên cơ rồi chỉ điểm cho đệ tử nhà mình, cướp đoạt tiên duyên của các nhà khác.

Lúc này đây bên trong tòa thành cao chót vót ở thành chính của Liễu gia này, Liễu Phi Nhi nhìn quầng sáng hư ảo trước mặt, mà những gì xuất hiện trên quầng sáng kia đúng là cảnh tượng bên ngoài không gian truyền thừa.

“Sao ta lại cảm thấy, người này chưa hẳn đã là người của Thiên Cơ Tông nhỉ?”

Bên cạnh Liễu Phi Nhi là một bà lão tóc trắng, từ ái nhìn nàng nói:

“Phải thì đã sao, không phải thì đã sao. Thiên Cơ Tông giúp kẻ kia che giấu thiên cơ, đã nói rõ muốn móc nối với hắn. Lần này tứ tông tam tộc đều sẽ gây áp lực với bọn họ.”

Liễu Phi Nhi ngạc nhiên hỏi:

“A, Thiên Cơ Tông trước giờ không làm chuyện lỗ vốn. Chẳng lẽ bọn họ đã nhìn ra điều gì?”

Lão bà tóc trắng nghe vậy thì mỉm cười dịu dàng, vung tay phải lên. Ngay tức khắc một chiếc ngọc giản bốc cháy rồi biến mất. Không lâu sau, toàn bộ núi non của Liễu gia này khẽ rung, chấn động này rất nhỏ nên người nào mà tu vi chưa đạt tới Nguyên Anh là không thể nhận ra. Thậm chí lúc chấn động, mặt trăng trên bầu trời kia cũng lóe lên.

Dường như trên ánh trăng kia có vô số ký hiệu tràn ra, như đang thôi diễn quá khứ, sau một hồi lâu mới từ từ biến mất. Ngay sau đó, ở trước người bà, chiếc ngọc giản bị đốt tiêu tan lại như thời gian đảo lưu mà từ từ xuất hiện.

Liễu Phi Nhi nhìn cảnh này mà không hề bất ngờ, trái lại trong mắt đầy chờ mong.

“Được rồi, để ta mượn đại trận của tổ tiên, thôi diễn quá khứ kẻ này một chút!”

Lão bà tóc trắng cười, điểm ngón tay vào ngọc giản.

Theo bàn tay bà ta hạ xuống, trên ngọc giản này lập tức xuất hiện một hình ảnh. Trong hình ảnh này, là một thiếu nữ miệng ngậm cọng cỏ đuôi chó, ngẩng đầu nhìn trời, vẻ mặt bất cần nhưng sâu trong ánh mắt lại mê man, vô định.

Thiếu nữ này chính là Tiêu Lạc Vân.

“Là một nữ tử sao?”

Liễu Phi Nhi hứng thú nhìn vào hình ảnh xuất hiện trên ngọc giản, vô cùng tò mò thiếu nữ này là người thế nào, làm sao lại vượt qua được các tuấn kiệt Nam Vực chiếm lấy truyền thừa của Nghịch Thiên Hành.

Chỉ là sau đó hình ảnh lại nhòe đi, cho đến khi rõ ràng, Tiêu Lạc Vân đã đứng trong truyền thừa không gian của Nghịch Thiên Hành. Mà sau đó hình ảnh lại biến mất, ngọc giản cũng lập tức vỡ vụn. Thậm chí trong lúc vỡ vụn kia như có tiếng hừ lạnh từ một nơi xa xôi cách không truyền tới, vang khắp cả căn phòng này. Mà cũng truyền khắp cả Liễu gia.

Lão bà tóc trắng kia bỗng sắc mặt đại biến, phun ra một ngụm máu tươi, cầm lấy Liễu Phi Nhi vốn đang ngỡ ngàng không hiểu gì cả lùi ra sau mấy bước, sắc mặt đầy vẻ khó tin và hoảng sợ.

Đỉnh núi mà Liễu gia ở lập tức chấn động, theo chấn động truyền ra, mặt trăng treo cao trên bầu trời ban đêm của Liễu gia ngay tức khắc bộc phát ra ánh sáng mãnh liệt. Nhưng ánh sáng đó chỉ lóe lên, rồi như bị người ta cưỡng chế mà ảm đạm xuống, dường như còn rung rung.

Mà ngay lúc này, sơn mạch của Liễu gia này ở trong chấn động lại đồng loạt chìm xuống. Cả một dải núi dài vô tận, ở một khắc này, không biết bị thứ gì áp chế mà toàn bộ đều lún xuống một tấc!

Một tấc này như là cảnh cáo, dường như nếu người vừa truyền tới lực lượng kia muốn thì có thể lật tay hủy diệt toàn bộ sơn mạch của Liễu gia này.

Cùng lúc đó, tất cả tu sĩ từ Nguyên Anh trở lên của Liễu gia đều run rẩy cả người, ai cũng hộc máu tươi. Thậm chí ở sâu trong sơn mạch của Liễu gia, có một đài đá, trên đài này có bày một bộ hài cốt. Hài cốt này chỉ có nửa thân trên, nửa thân dưới đã biến mất. Lúc này hài cốt mở choàng mắt ra, khí tức Vấn Đạo đỉnh phong ầm ầm bùng nổ, nhưng lại run run như không thể thừa nhận được lực lượng đang bao phủ cả Liễu gia kia, nhưng âm thanh này không tán ra ngoài, chỉ có người cảm thụ mới phát hiện được.

“Xin tôn thượng bớt giận, chuyện này là Nam Lĩnh Liễu gia ta sai…”

“Biết sai liền sửa. Tiểu oa nhi kia của Liễu gia các ngươi thiên phú không tệ, miễn cưỡng có thể làm thị nữ của nàng.”

Một giọng nói không nhanh không chậm trong hư không truyền đến, thanh âm uy nghiêm không cho phép khinh nhờn.

‘Tôn thượng…”

Bộ hài cốt kia chần chừ, hắn tự nhiên hiểu được “tiểu oa nhi” trong lời người kia là chỉ tiểu công chúa Liễu gia, Liễu Phi Nhi.

“Hừ, cho dù là công chúa của Hoàng thành Trung Châu cũng chỉ xứng làm thị nữ của nàng, Nam Lĩnh Liễu gia lại tự cho mình cao quý hơn Hoàng tộc Trung Châu sao?”

Chủ nhân của thanh âm kia rõ ràng bất mãn với thái độ của bộ hài cốt, lúc này toàn bộ núi non Liễu gia ầm ầm chấn động, lần này thì lún xuống ba tấc.

“Tuân lệnh!”

Hài cốt kia không chần chừ nữa, quả quyết nói.

Nghe thấy thế, âm thanh kia mới tiêu tan đi. Giờ phút này trong lầu các ở thành chính, Liễu Phi Nhi mặt mũi tái nhợt, mà bà lão bên cạnh nàng, cũng là người hộ đạo của nàng hô hấp dồn dập, khóe miệng chảy máu tươi.

“Phi Nhi, nữ tử này… nử tử này lai lịch không đơn giản, Liễu gia cũng không chống lại được tồn tại kia. Con đi theo nàng ta chưa chắc đã không phải chuyện tốt…”

Liễu Phi Nhi cúi đầu không nói gì, cũng không nhìn ra biểu cảm trên mặt. Lão bà kia cũng không nói nữa, chỉ biết im lặng, sắc mặt phức tạp nhìn tiểu chủ của mình.

Cùng lúc này bên ngoài không gian truyền thừa trong Vục cốc, Liễu Trường Ngôn vừa truyền tống ra đã trực tiếp phun ra một búng máu. Nhưng phun ra rồi, lại run run và phun ra ngụm máu thứ hai, rồi thứ ba. Cứ thế phun ra bảy ngụm máu tươi, thân thể lảo đảo không ngừng rụt lùi ra sau, sắc mặt tái nhợt, cũng đầy hoảng sợ.

Y là người duy nhất của Liễu gia liên tục phun ra bảy ngụm máu tươi.

Cùng lúc đó, người ở nơi đây không hề nhìn thấy rằng ngay bên ngoài không gian truyền thừa của Nghịch Thiên Hành có một bóng dáng hư ảo. Bóng dáng ấy mơ hồ, chỉ có thể nhìn ra đó là một nam tử mặc áo dài màu xanh nhạt. Hắn đứng nơi đó mà dường như không ai phát hiện ra sự tồn tại của hắn. Mà người này từ lúc bắt đầu xuất hiện, vẫn luôn nhìn Tiêu Lạc Vân đang tiếp nhận truyền thừa bên trong với ánh mắt đầy phức tạp, có yêu thương, cũng có đau lòng, nhưng dường như lại có thêm vài phần hận ý sâu trong mắt.

“Ngươi rốt cuộc vẫn bước trên con đường này…”

Nam tử áo xanh thở dài rồi biến mất, không kinh động bất cứ ai, giống như đột nhiên tiêu tán trong hư không vậy. Chỉ có Liễu gia lúc này đang không ngừng truyền tin khắp nơi, truyền âm phù trên người mỗi đệ tử đều phát sáng, đó là mệnh lệnh của lão tổ Liễu gia đích thân truyền ra: “Không được mạo phạm truyền nhân của Nghịch Thiên Hành.”

Một suy nghĩ 3 thoughts on “[Tiên Hiệp] Hồng Trần – Chương 13

Bình luận về bài viết này