[Tiên Hiệp] Hồng Trần – Chương 14

Chương 14: Vạn Hóa Thánh Quyết

1

Tiếp nhận truyền thừa là một quá trình thử thách ý chí và linh hồn lực. Tiêu Lạc Vân là người trùng sinh, bất luận là linh hồn hay ý chí đều cường đại hơn người bình thường rất nhiều, tuy nhiên sau khi trải qua truyền thừa khắc ấn trong tinh thần hải cũng mệt mỏi đến mức không thể nhúc nhích nổi một đầu ngón tay, rất nhanh chìm vào giấc ngủ.

Tiêu Lạc Vân mơ một giấc mộng vô cùng kì quái. Cũng giống như giấc mộng khi hấp thu Ngọc Xà Lan, giấc mộng này cùng nàng không có bất cứ liên quan gì, lại mơ hồ có cảm giác như đã trông thấy từ tiền kiếp.

Nàng mộng thấy một vùng quỳnh lâu điện ngọc tinh xảo, lại thấy vô số bóng dáng tu sĩ bay qua bay lại, ánh sáng các loại thuật pháp không ngừng tản ra. Mà trên không trung xanh thẳm, có vô số tiên thú tao nhã, đang bay ở trên trời, hào quang vạn trượng, vô số bóng dáng khoanh chân giống như đang nghe kinh văn, giống như đang tự minh ngộ đạo.

Trong lúc tâm thần Tiêu Lạc Vân còn đang chấn động, bỗng nhiên, hai mắt nàng co rụt lại. Trong giây lát, trên đỉnh núi cao nhất, nàng thấy được một bóng người!

Bóng dáng ấy, có thể nhìn ra là một vị nam tử mặc áo xanh, quay lưng về phía mình, dường như mang theo vô tận tang thương và sa sút, còn có cô độc thật sâu khiến người ta không khỏi cảm khái một tiếng.

Nam tử này hình như phát hiện ra có người quan sát mình, xoay người liếc nhìn Tiêu Lạc Vân một cái.

Chỉ liếc mắt nhìn qua, trong đầu Tiêu Lạc Vân lập tức nổ vang. Nàng không thấy rõ bộ dáng đối phương, nhưng cảm giác tất cả thế giới trong mắt đang tầng tầng vỡ vụn, tan thành mây khói. Mà người kia vẫn thản nhiên đứng đó, cao cao tại thượng như kẻ bề trên nhìn xuống một con kiến, môi mấp máy giống như đang nói gì đó, nhưng cực kì mơ hồ, Tiêu Lạc Vân chỉ nghe được ba chữ, chính là tên của nàng.

Tiêu Lạc Vân?

Khoảnh khắc ba chữ này rơi vào tai nàng, Tiêu Lạc Vân kinh hãi thức giấc, toàn thân đổ mồ hôi lạnh. Chỉ khi thấy miếng mỡ đông luôn mồm tự xưng “Đông gia” và huyết thỏ ở ngay bên cạnh mới chậm rãi bình tĩnh lại.

Giấc mơ này thật quá chân thực!

Tiêu Lạc Vân nghĩ vậy, đột nhiên sắc mặt biến đổi, phát hiện trong đầu mình có thêm rất nhiều thứ.

Công pháp… chiêu thức… trận văn… các loại kí tự cổ quái, các loại hình ảnh tư liệu cổ xưa mà thần bí…

Đây chẳng lẽ là truyền thừa? Mình tiếp nhận xong rồi.

Tiêu Lạc Vân vui vẻ kiểm tra, chỉnh lý một lượt các thông tin trong đầu, cuối cùng cũng phát hiện được thứ nàng đang cần nhất lúc này. Công pháp truyền thừa – Vạn Hóa Thánh Quyết!

Nghịch Thiên Hành năm xưa sở dĩ ngạo thị quần hùng chính là vì bộ công pháp Vạn Hóa Thánh Quyết này. Thánh quyết ngạo thị cổ kim, uy lực mạnh mẽ tuyệt luân, độc nhất vô nhị, có thể hóa giải tất cả bí pháp thiên hạ, hóa tất cả kỳ thuật kinh thế thành phàm tục nên mới có danh xưng “vạn hóa”!

Đấy chỉ là mặt bên ngoài của Vạn Hóa Thánh Quyết, giống như băng sơn ba phần nổi bảy phần chìm. Điểm lợi hại nhất của Vạn Hóa Thánh Quyết chính là cắn nuốt thiên phú, huyết mạch của người khác dung hợp với bản thân, biến bản thân trở thành Không Linh thân thể hoàn mỹ, có thể trực tiếp chứa đựng linh khí trong từng tấc tế bào mà không cần kinh mạch hay đan điền. Tất cả trở ngại về thiên phú, căn cốt, huyết mạch… trước mặt Không Linh thân thể đều như khói bay. Chỉ cần có đủ tâm tính, nghị lực, kẻ tu luyện Vạn Hóa Thánh Quyết sẽ có thể đạp trên vô số thi cốt thiên tài khác, bước ra từ trong gió tanh mưa máu, thành tựu bản thân.

Công pháp này cũng chính là nguyên nhân chủ yếu dẫn tới việc Nghịch Thiên Hành bị các đại tông môn liên thủ truy sát năm xưa. Dù sao cũng chẳng có kẻ nào chịu được chuyện mình sẽ trở thành đá kê chân cho người khác.

Tàn hồn của Nghịch Thiên Hành không thể tồn tại lâu, trước khi biến mất hoàn toàn đã giúp Tiêu Lạc Vân ngưng tụ Không Linh thân thể tầng một từ những tài nguyên còn lại của lão, lại cho nàng một chiếc giới chỉ, sau đó tạo ra huyễn cảnh giả tượng giúp nàng rời đi mà không kinh động người khác.

“Trời muốn diệt đạo thống của ta, ta phải lật đổ trời cao. Kẻ lấy được truyền thừa của ta, nghịch thiên mà đi, thay ta… lật đổ thiên đạo bất công này. Nhớ lấy, nhớ lấy!”

“Ầm ”

Không bao lâu, từ phương hướng của huyết hồ truyền đến 1 âm thanh thật lớn, làm cho linh hồn người khác run rẩy, quang mang sáng rực một góc trời, nối liền thiên địa với nhau.

Giống như một ngọn núi lửa đang phun trào, vô tận linh khí như sóng thần cuồn cuộn dâng trào, trùng kích bốn phương tám hướng.

Rất nhiều tu sĩ giống như 1 bông hoa lục bình, bị luồng sóng năng lượng chấn bay ra ngoài, mà người đã lùi ra xa rồi, vẫn bị ảnh hưởng.

Ở nơi xa, Tiêu Lạc Vân hoảng sợ, cho dù nàng đã được bí mật truyền tống tới cách huyết hồ bảy, tám dặm rồi vẫn bị trùng kích không nhẹ, linh hồn đang run rẩy kịch liệt.

Đúng lúc này, từ góc bị vỡ của tế đàn có vô số đạo hào quang bay ra, phóng về bốn phương tám hướng, đây chính là vũ khí đã thông linh tự bỏ trốn!

Các thế lực lớn phía ngoài huyết hồ đều biến sắc, vội vã lệnh cho đệ tử thi triển thần thông pháp thuật ngăn lại, thế nhưng vẫn có không ít hào quang là cá lọt lưới bay thẳng về phía chân trời, biến mất giữa núi rừng mênh mông.

Lúc này, tất cả tu sĩ đang đứng quan sát đã bắt đầu hành động, nhanh chóng truy đuổi theo phương hướng của từng đạo hào quang, hoặc bay tít tắp về phía chân trời, hoặc bay sâu vào trong núi rừng để truy tung bảo vật. Phải biết rằng Nghịch Thiên Hành là một nhân vật vô cùng lợi hại, vũ khí được đặt trong không gian truyền thừa của ông ta, cho dù không có linh tính cũng bất phàm, huống hồ tất cả đều có linh tính!

Vũ khí có linh tính chính là pháp bảo thông linh, cả Tiêu gia cũng chỉ có một kiện, chính là tín vật truyền đời của tộc trưởng.

“Lão bất tử này lại chơi lớn như vậy, lãng phí quá!” Tiêu Lạc Vân trong lòng nhỏ máu, tuy biết đối phương làm vậy là tạo cơ hội cho mình thừa cơ hỗn loạn mà rời đi nhưng vẫn tiếc nuối nhìn theo những luồng bảo quang bay khắp trời.

“Phập ”

Có một đạo ánh sáng xanh cắm vào vách đá nơi Tiêu Lạc Vân đang đứng, dễ dàng xuyên thủng vách đá, cắm sâu vào bên trong, khiến Tiêu Lạc Vân như mở cờ trong bụng. Không chừng lão bất tử lo mình không đủ vũ khí vừa tay, cố ý đưa thêm một kiện.

Đầu ngón tay của Tiêu Lạc Vân phóng ra 1 sợi tơ màu vàng, tách vách đá ra, lập tức có thanh quang lưu chuyển, để lộ ra nửa đoạn chuôi đao, nàng lập tức đưa tay cầm lấy dùng sức rút ra, nhất thời ánh sáng xanh phủ đầy mặt đất, hai mắt phải nheo lại.

Đây là 1 chủy thủ màu xanh biếc, khi rút ra vang lên âm thanh thanh thúy, hàn quang tỏa ra, sắc bén vô cùng. Nó dài không quá nửa xích, trông giống như 1 cái Bích Thủy hàn đàm, lấp lánh tinh quang..

“Ha ha…”

Đúng lúc này, có 1 đạo sĩ trẻ tuổi tuấn tú khống chế phi kiếm bay tới, động tác vô cùng mau lẹ lại nhẹ nhàng, cứ như lá rụng, không một tiếng động, cười nói:

“Vận khí thật tốt, không nghĩ tới chỉ tùy tiện bay loạn mà cũng gặp được 1 cái vũ khí thông linh.”

Nói xong, liền lật bàn tay, chộp tới thanh chủy thủ mà Tiêu Lạc Vân đang cầm, nở nụ cười chói lóa nói:

“Cô nương, đây là một hung khí, ngươi không thể giữ nó được, để ta hàng phục nó.”

Tiêu Lạc Vân rất muốn nện một quyền vào khuôn mặt tuấn tú của hắn, đạo sĩ này thật gian xảo, chẳng nhẽ coi nàng là trẻ con để lừa gạt hay sao, nghĩ vậy liền lập tức lui lại phía sau.

 Đạo sĩ trẻ tuổi lại nhanh nhẹn vô cùng, chỉ giơ tay ra 1 cái, vù một tiếng đã cướp được chủy thủ vào tay, cười nói:

“Cô nương, nhân tình này của ngươi ta nhớ kỹ, hiện giờ lên núi không cùng đường, nếu lần sau gặp lại, ta sẽ đích thân cám ơn ngươi 1 tiếng.”

Hắn nói xong những lời này, vỗ mông rời đi, “vù” một tiếng, đã khống chế phi kiếm phóng lên cao.

“Đạo sĩ chết tiệt, ta nhớ kỹ ngươi rồi!”

Tiêu Lạc Vân nhỏ giọng chửi bới, vũ khí thông linh vừa mới cầm được vào tay, thì lại bị người khác cứ như vậy đoạt đi, nàng thật không cam lòng.

“Ta không phải đạo sĩ, chỉ là thích mặc đạo bào thôi”

Người kia bộ dáng bề ngoài giống như một thiếu niên, hai tai thính vô cùng, cho dù đã bay xa hơn trăm mét, nhưng vẫn nghe được Tiêu Lạc Vân nói, quay đầu lại, cười rực rỡ để lộ ra 2 hàm răng trắng, nói:

“Cô nương, lần sau gặp lại.”

Một suy nghĩ 1 thoughts on “[Tiên Hiệp] Hồng Trần – Chương 14

Bình luận về bài viết này